Quần chúng ăn dưa đợi nửa ngày chỉ chờ được kết quả xoá bài viết công kích Vệ Lam, bắt đầu giả chết, rất là không thể hiểu nổi tổ chương trình đang làm cái gì, văn bản luật sư đã nói đâu!!
Mà fan Vệ Lam càng thêm xác định em zai mình bị tổ chương trình hãm hại là sự thật, lại giận xé tổ chương trình tiếp, thêm vào khóc hu hu hu dưới Weibo Vệ Lam nói đau lòng em zai, các chị vĩnh viễn ủng hộ em, em zai đừng khó chịu.
Vệ Lam không khó chịu thật, từng tuổi này cậu chưa gặp được bao nhiêu chuyện đáng để cậu khó chịu, bản thân cậu cũng chỉ là giận dỗi mới tham gia thi đấu, giờ rời khỏi cuộc thi cũng không có gì tiếc nuối. Dù sao cậu cũng đã chứng minh được cậu giỏi, phải là rất giỏi mới đúng, cộng hết nhân khí của mấy idol được debut trong nửa năm nay cũng chưa chắc thắng được cậu.
Vệ Huân không hiểu, hắn chỉ mới ra nước ngoài mấy tháng, sao lúc về em trai mình đã trở thành một thế hệ thần tượng mới của vô số thiếu nữ rồi, hắn nhìn Vệ Lam ngoan ngoãn đứng yên trước mặt, hỏi cậu, "Muốn làm minh tinh?"
Vệ Lam sao cũng được, "Cũng được."
Thật ra lúc trước cậu cũng không muốn làm minh tinh, nhưng mà sau khi thi đấu một lần, Vệ Lam lại quá thích cảm giác cậu đứng hát trên sân khấu, có fans đứng bên dưới đánh call cho cậu.
Vệ Huân im lặng một lát, hồi lâu sau mới chậm rì rì mở miệng nói: "Vậy đi đi."
Cái này thì Vệ Lam kinh ngạc, "Hả?"
Vệ Huân nhìn cậu, giọng nói trầm ổn: "Không phải thấy cũng được sao, vậy đi đi, vừa lúc dưới tay Lâm Tây Trạch có một công ty giải trí."
Vệ Lam cảm thấy mình gặp ảo giác rồi, thế mà Vệ Huân lại đồng ý cho cậu lăn lộn trong giới giải trí, cậu hỏi Vệ Huân, "Anh nghĩ kỹ rồi sao?"
Vệ Huân gật đầu, trong lúc đang nói chuyện hắn rất nghiêm túc tự hỏi về tương lai của Vệ Lam. Tất nhiên Vệ Lam phải tiếp nhận nhà họ Vệ, nhưng không phải bây giờ, cũng không nhất định là sau khi cậu tốt nghiệp đại học. Vệ Lam đã lên năm hai, qua hai năm nữa là năm tư, một khi cậu tốt nghiệp thì hắn không còn cớ nào để ngăn cản cậu tiếp xúc với chuyện của nhà họ Vệ. Nhưng mà thời gian hai năm quá ngắn, Vệ Huân không biết lúc ấy nhà họ Vệ đã giống như những gia tộc khác được chưa, biến thành một người làm ăn bình thường nhất.
Thế lực của Vệ Minh quá khổng lồ, ông xưng bá trên con đường này quá lâu, cho dù Vệ Nghiệp Thành có xuất hiện cũng không có thể lay chuyển được địa vị của ông, có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào ông, có rất nhiều chuyện, cho dù bọn họ đã nhanh chân hơn, nhưng vẫn không thể nhanh chóng kết thúc. Vệ Huân không muốn Vệ Lam tiếp xúc với mấy chuyện đó, hắn muốn chờ đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, nhà họ Vệ trở nên sạch sẽ, lúc ấy Vệ Lam mới vào công ty.
Vào giới giải trí, tuy rằng không nằm trong kế hoạch của Vệ Huân, nhưng lại xuất hiện rất đúng lúc. Vệ Lam có thể vào đó chơi vài năm, chờ hắn làm xong tất cả mọi chuyện, lúc ấy Vệ Lam có thể quay lại, trở về quỹ đạo chính xác của mình.
Vệ Lam thoáng nghĩ một chút, gần như đã hiểu được ý của Vệ Huân rồi, thật ra cậu cảm thấy không cần thiết, nhưng mà trong chuyện này Vệ Huân lại khăng khăng cố chấp làm theo ý mình thôi. Vệ Lam cảm thấy mình như hoa hồng đỏ bị dã thú nhốt trong lâu đài, Vệ Huân canh chừng mình, không cho bất kì kẻ nào chạm vào thì thôi đi, còn muốn áp lồng kính cho cậu, sợ cậu dính bụi trần.
Nhưng cậu cũng không còn cách nào, chỉ có thể nghe lời Vệ Huân, "Được rồi."
Cậu cũng không muốn cãi nhau với Vệ Huân vì loại chuyện này, cũng không cảm thấy Vệ Huân khinh thường cậu, càng không có chuyện cảm thấy Vệ Huân nhúng tay vào cuộc đời mình một cách quá đáng. Vệ Lam là một người cực kì thông minh, cậu đã nhìn thấu từ lâu, tâm lí cũng tốt hơn người bình thường nhiều. Đương nhiên từ sau khi biết Vệ Huân làm việc Vệ Minh, một vài người trẻ không nhìn thấy được sự thật cũng có nói lén sau lưng cậu, thậm chí còn cảm thấy Vệ Huân sắp thay thế cậu trở thành người thừa kế của Vệ Minh.
Vệ Lam thấy thật buồn cười, mà đúng là cậu cười thật. Nhưng cậu sẽ không vì những người này mà tranh chấp hay phát giận gì với Vệ Huân, Vệ Lam chỉ coi bọn họ là mấy thằng ngu mà thôi, cũng không có thay đổi gì sau khi nghe xong những lời đó. Cậu hiểu rõ thực lực của mình, có lẽ cậu không xuất sắc như Vệ Huân, nhưng trong những người cùng thế hệ cũng là người đứng đầu. Vậy là đủ rồi.
Trên đời này, chỉ có người không có năng lực hoặc là không đủ tự tin thì mới cần sự khẳng định của người khác để chứng minh giá trị của mình. Nhưng cậu thì không cần, cậu không cần bất kì ai khẳng định, bởi vì cậu có để bụng lời của người khác đâu.
Vệ Lam và Vệ Huân dễ dàng đạt thành nhận thức chung, ngày hôm sau, Vệ Huân và cậu cùng đi tìm Lâm Tây Trạch. Lúc Lâm Tây Trạch nghe Vệ Lam muốn vào giới giải trí thì sững sờ một hồi, hắn không thể tin được nhìn Vệ Huân, Vệ Huân bình tĩnh gật đầu.
Lâm Tây Trạch nhắc nhở hắn, "Cậu nghĩ kĩ đi nha, giới giải trí chính là cái chảo nhuộm to đùng đó, quý vòng thật loạn, cậu chưa từng nghe qua câu này hả?!"
Đúng là Vệ Huân chưa từng nghe thật, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của hắn, "Tôi thả Tiểu Lam ở chỗ cậu, em ấy có chuyện gì, người đầu tiên tôi đến tìm là cậu."
Lâm Tây Trạch: "......"
Vệ Lam nhìn biểu tình sắp hộc máu của hắn, cười nói, "Yên tâm, tôi xảy ra chuyện gì được chứ, tôi làm người khác xảy ra chuyện thì đúng hơn."
Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Huân.
Vệ Huân rất bình tĩnh nói, "Cái này thì không sao."
Lâm Tây Trạch cảm nhận được huyệt thái dương của mình bắt đầu đau, "Cậu nghĩ kĩ chưa, giới giải trí đầu trâu mặt ngựa gì cũng có, lỡ có người coi trọng Tiểu Lam thì sao?"
Vệ Huân im lặng một giây đồng hồ, mới nói, "Vậy xem người đó có tư cách này không đã."
Vệ Lam cảm thấy Lâm Tây Trạch quá coi thường mình, "Làm ơn đi, người thích tôi nhiều lắm có được không, từ cấp hai là đã có người yêu thầm yêu công khai tôi rồi, không phải bây giờ vẫn tốt sao, sao, mấy cô đó có thể dùng sức mạnh sao, vậy thì cũng phải mạnh hơn tôi. Lo lắng không đâu!"
Lâm Tây Trạch câm nín, hắn nhìn Vệ Huân tâm ý đã quyết, lại nhìn Vệ Lam gió thoảng mây bay, "Được rồi được rồi, hai người các cậu muốn là được, tôi không can thiệp."
"Cậu sắp xếp cho em ấy một người đại diện, không cần năng lực mạnh bao nhiêu, nhưng mà phải hiểu chuyện, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, khi nào nên làm gì, khi nào không nên làm gì, để người đó đến gặp tôi."
"Cho tôi một ngày," Lâm Tây Trạch nhìn hắn, "Người bình thường tới gặp cậu, có mấy người chịu nổi, cậu để tôi chọn lựa kĩ càng."
"Được."
"Còn yêu cầu gì nữa không?" Lâm Tây Trạch hỏi hắn.
"Không." Vệ Huân nói.
Lâm Tây Trạch thật không thể tin được, "Không hả?"
"Còn lại tôi sẽ nói với người đại diện của em ấy."
"Được rồi."
Vệ Huân nói xong, quay đầu lại nhìn Vệ Lam, trịnh trọng nói, "Tuy rằng những lời này anh sẽ nói với người đại diện của em, nhưng mà anh cảm thấy anh nên nói với em một tiếng trước."
"Cái gì?" Vệ Lam tò mò.
"Anh đồng ý cho em vào giới giải trí, không phải vì muốn em làm minh tinh hay kiếm tiền gì, chỉ hy vọng em có một sân chơi mới, chơi thật vui vẻ. Nên em không cần nổi tiếng, càng không cần đánh đổi quá nhiều vì công việc, ca hát thì được, sau này em muốn đóng phim cũng được luôn, nhưng mà," Vệ Huân nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc, "Không cho quay cảnh hôn, không cho quay cảnh thân thiết, không cho quay cảnh quá nguy hiểm. Phân chia rạch ròi cuộc sống và công việc của em, càng không cho lấy sức khoẻ và tính mạng của mình mạo hiểm, hiểu chưa?"
Vệ Lam bất đắc dĩ, "Biết rồi mà."
Lâm Tây Trạch buồn cười, "Cậu quản trời quản đất, còn quản người ta đóng phim nữa, còn không cho Tiểu Lam quay cảnh hôn, ha ha ha ha."
Vệ Huân lạnh nhạt nói, "Nếu nó quay cảnh đó, người đầu tiên tôi đi tìm cũng là cậu."
Tiếng cười Lâm Tây Trạch cứng lại, yên lặng nhìn Vệ Lam, chỉ vào hắn nói, "Nghe chưa, em còn nhỏ xíu, không cho quay mấy cảnh đó!"
Vệ Lam:......
Vệ Lam quay đầu đi, từ chối nhìn hắn.
Ba người hàn huyên một hồi, Lâm Tây Trạch mời Vệ Huân và Vệ Lam đi ăn cơm, rồi bắt đầu tìm người đại diện cho Vệ Lam. Đối với Lâm Tây Trạch, tìm người đại diện cho Vệ Lam, khó khăn lớn nhất không phải ở năng lực, mà là ở can đảm, dù sao sau này người đại diện của Vệ Lam cũng phải làm việc trực tiếp với Vệ Huân, việc này rất tra tấn người ta.
Lâm Tây Trạch kêu trợ lý của mình sửa sang lại danh sách người đại diện trong công ty, hẹn từng người gặp mặt, gặp cả một buổi trưa, làm cả công ty ai cũng hốt hoảng trong lòng, nghệ sĩ và người đại diện đều đang tò mò, chuyện gì đang xảy ra, ký với nghệ sĩ mới sao, ai có mặt mũi lớn dữ vậy, quả đây là đãi ngộ chỉ có hoàng đế tuyển phi mới có.
Lâm Tây Trạch thay tiểu hoàng đế tuyển phi tử cả một buổi trưa, hơn 9 giờ tối cuối cùng cũng chọn được một người —— Chương Trình, Chương Trình tính cách ổn trọng, làm việc không gấp gáp không chậm chạp, nói năng làm việc cũng rất có chừng mực, tuy làm ở công ty hai năm, chỉ mang nghệ sĩ tuyến hai thôi, nhưng không sao cả, dù sao Vệ Lam cũng không cần dựa vào hắn để kéo tài nguyên hay làm gì hết.
"Sáng mai 10 giờ, anh đến văn phòng tôi, gặp nghệ sĩ tương lai của anh và một ông chủ khác sau này có thể anh phải gặp dài dài." Lâm Tây Trạch mỉm cười nói, "Bây giờ về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Chương Trình nghi ngờ nói, "Ngài định để tôi mang người mới?"
Lâm Tây Trạch gật đầu.
"Vậy nghệ sĩ trên tay tôi bây giờ......"
"Tôi sẽ sắp xếp giao cho những người đại diện khác."
Chương Trình cũng không ngốc, hắn nhìn Lâm Tây Trạch, có thể làm ông chủ mình lăn lộn từ chiều tới tối, tự tay lựa chọn người đại diện, vị nghệ sĩ mình sắp mang này, sợ là địa vị không nhỏ.
"Ngài có thể cho tiết lộ thân phận của người kia một chút cho tôi không?"
"Anh có thể xem là em trai tôi." Lâm Tây Trạch nói, "Chương Trình, tuy là tôi thấy anh rất thích hợp, nhưng cuối cùng anh có thể nhận việc được không còn phải xem ý kiến của người kia. Cụ thể, ngày mai nói."
"Được."
Sáng hôm sau, Chương Trình tới văn phòng của Lâm Tây Trạch sớm hơn giờ hẹn, 10 giờ, hắn nhìn thấy Vệ Huân và Vệ Lam. Vệ Huân rất tự nhiên ngồi xuống sô pha trong văn phòng của Lâm Tây Trạch, nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó bắt đầu buổi phỏng vấn của mình.
Lần đầu tiên Chương Trình cảm thấy áp lực tuyệt đối từ trên người một người nhỏ tuổi hơn mình, hắn cẩn thận trả lời từng câu một, thậm chí có vài câu phải tìm từ vài lần mới ra. Vệ Huân cũng coi như là vừa lòng, ý bảo hắn ngồi, bắt đầu nói đến điều kiện và thù lao.
Vệ Lam ngồi nghe, cảm thấy Vệ Huân thật hào phóng, không khỏi cảm thán làm người đại diện của mình thật dễ kiếm tiền. Mà Chương Trình lại cảm thấy, quả nhiên, nguy hiểm cao tiền lương nhiều, hắn vốn đã định đợi lát nữa kết thúc cuộc trò chuyện, sẽ uyển chuyển nói với Lâm Tây Trạch mình không thể đảm nhiệm, nhưng sau khi nghe số tiền Vệ Huân trả cho hắn, Chương Trình yên lặng nuốt lời chuẩn bị nói vào. Trên đời này không có cái gì mà tiền không giải quyết được, nếu có, vậy thì ra nhiều tiền hơn.
Vệ Lam cứ như vậy mà có người đại diện, chính thức bước vào giới giải trí. Vệ Huân không có yêu cầu gì với cậu, chỉ hy vọng cậu chơi thật vui vẻ, nhưng mà Lâm Tây Trạch cũng coi như là nhìn Vệ Lam lớn lên, lại bởi vì quan hệ với Vệ Huân, đã xem Vệ Lam như nửa thằng em trai. Em trai mình vào công ty mình phát triển, Lâm Tây Trạch có thể mặc kệ sao? Phải lo, mới lo một chút đã làm Chương Trình biết cái gì là cậu chủ nhà giàu hạ phàm trải nghiệm cuộc sống, hắn từng mang rất nhiều nghệ sĩ, nhưng chưa từng mang người như vậy bao giờ!
Hai giờ khuya, Lâm Tây Trạch gọi điện tới, hoàn toàn không màng bây giờ đã là thời gian nghỉ ngơi, hỏi hắn, "Chuẩn bị đủ trợ lý chưa? Hai người? Hai người sao đủ, thêm hai người nữa. Xe bảo mẫu đủ lớn không? Đủ thoải mái không? Không được thì đổi một chiếc khác, anh chờ đó, chiều mai đến văn phòng tôi lấy chìa khoá xe."
8 giờ sáng hôm sau, Chương Trình còn chưa dậy, lại nhận được điện thoại của ông chủ mình, "Trước đó tôi quên nói với anh, từ nhỏ Tiểu Lam đã là cậu chủ nhỏ trong nhà rồi, chưa từng chịu cực khổ, càng chưa từng chịu ấm ức gì, nếu có người dám khi dễ thằng bé, anh cứ chửi lại đi, đừng sợ, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Nếu anh không được, vậy thì để thằng bé chửi, nó không phải người chịu ấm ức đâu, anh tuyệt đối đừng ngăn cản, cũng đừng trách nó, nó vui là được, còn lại để tôi."
Chương Trình luôn cảm thấy loại nhân vật tiểu tốt như mình cả đời này chắc không nói được mấy câu với ông chủ, nhưng từ lúc bắt đầu mang Vệ Lam, hắn phát hiện mình nghiễm nhiên trở thành máy quay đĩa của ông chủ. Bất luận ban ngày hay đêm tối, mỗi ngày đều có tin tức mới, mỗi lần đều có bất ngờ mới!
Chương Trình mệt mỏi, lần đầu tiên cảm thấy mấy thứ tiền bạc này, phỏng tay thật sự.
..........